“Bác sĩ F0” tâm sự những ngày vừa là bệnh nhân COVID-19 vừa là bác sĩ


KHÁNH LINH   –  
Thứ hai, 13/09/2021 07 : 27 ( GMT + 7 )

Trong những lúc bản thân cũng rơi vào vòng xoáy của dịch bệnh, cũng mang trong mình virus và trở thành bệnh nhân, song có những y bác sĩ tuyến đầu đang “trực chiến” tại các bệnh viện dã chiến, họ đã không từ bỏ và để lỡ ngày nào trong việc cứu chữa cho bệnh nhân.

"Bác sĩ F0" tâm sự những ngày vừa là bệnh nhân COVID-19 vừa là bác sĩ
Bác sĩ Trần Công Khải kiểm tra sức khoẻ cho bệnh nhân trong Khu hồi sức tại Bệnh viện dã chiến. Ảnh: NVCC.

Bác sĩ Trần Công Khải – Khoa Gây mê hồi sức Bệnh viện Lê Văn Thịnh là một trong số những “ bác sĩ F0 ” tại bệnh viện dã chiến số 2 ( TP. Quận Thủ Đức ). Một ngày thông thường với bộn bề việc làm chính là chăm nom và thăm khám cho bệnh nhân trong khu vực Hồi sức tại bệnh viện, bác sĩ bỗng cảm thấy trong khung hình có những triệu chứng nhiễm bệnh, với biểu lộ sốt, ho và mất vị giác .” Khi đó hiệu quả xét nghiệm PCR lần gần nhất của tôi là âm tính. Khi khởi đầu có những tín hiệu bệnh, tôi nhanh gọn lấy kit xét nghiệm nhanh và tự test cho bản thân, hiệu quả tôi nhận được là dương thế. Ngay ngày hôm đó bệnh viện thực thi test PCR cho tôi ” – bác sĩ Khải kể .Ngày hôm đó, đời sống ở bệnh viện dã chiến của bác sĩ Khải đã trở nên thật khác. Dọn đồ đến khu cách ly bệnh nhân COVID-19, bác sĩ cởi bỏ lớp quần áo blouse mà thay vào đó chỉ mặc quần áo thông thường để ” giấu ” đi việc mình là y bác sĩ .” Khi tôi vào khu bệnh nhân, tôi phải giấu việc mình là bác sĩ vì bệnh nhân khi thấy bác sĩ cũng bị nhiễm hoàn toàn có thể họ sẽ thấy lo ngại ” – Bác sĩ Khải lý giải .

Tuy nhiên khi sinh hoạt ở đây cùng với người bệnh, bác sĩ Khải mới có dịp hiểu hơn những tâm tư của họ mà khi là bác sĩ, anh chưa thể hiểu được. “Lúc trước khi tôi là bác sĩ đi phát thuốc cho bệnh nhân, vì số lượng bệnh nhân rất nhiều nên không tránh được những lúc mình phát thuốc muộn, hay có những lúc lên thăm khám muộn do kẹt cấp cứu cho bệnh nhân nào đó. Nhưng mình nghĩ kiểu gì rồi cũng sẽ lên thôi, không có chuyện bỏ mặc bệnh nhân.

Nhưng tâm ý của bệnh nhân họ rất khác, chỉ cần bác sĩ lên trễ giờ thuốc, trễ giờ khám một chút ít là họ sẽ lo ngại rằng có khi bác sĩ quên. Hầu hết bệnh nhân họ gặp phải triệu chứng rối loạn lo âu, khi nghe tiếng xe cứu thương, có khi là xe mai táng tới họ rất lo ngại. Nếu không cùng hoạt động và sinh hoạt và nghe họ trò chuyện thì tôi sẽ không hiểu được ” – Bác sĩ Khải giãi bày .Trong những ngày ở cùng bệnh nhân, bác sĩ Khải càng hiểu thêm nỗi đơn độc của bệnh nhân, nhất là người phải cách ly một mình ở bệnh viện. Song bệnh tật không phải là rào cản đến với trách nhiệm cứu người của bác sĩ. Nhận thấy sức khoẻ của bản thân không ảnh hưởng tác động nhiều sau khi nhiễm bệnh, với những triệu chứng nhẹ như ho, sốt, bác sĩ Khải quyết định hành động xin chỉ huy bệnh viện cho anh được liên tục trách nhiệm tại Khoa hồi sức .” Nếu mà mình bệnh nặng không đủ sức thì hoàn toàn có thể nghỉ ngơi dưới chính sách như một bệnh nhân. Nhưng sức khoẻ tôi vẫn ổn, nên tôi xung phong được thao tác vì những bệnh nhân nằm điều trị ở khu hồi sức rất cần mình. Bác sĩ hồi sức thực sự không nhiều, hiện trung bình số ca bệnh trong khu hồi sức khoảng chừng 50-60 bệnh nhân. Chỉ cần một người nghỉ là đồng nghiệp lại phải gánh vác thêm việc làm, áp lực đè nén nhiều sẽ không hề chăm nom tốt cho bệnh nhân được. Tất cả những yếu tố đó là động lực khiến tôi quyết tâm thao tác ” – Bác sĩ Khải tâm sự về quyết tâm trở lại việc làm khi nhiễm bệnh .

Nhận được sự đồng ý của lãnh đạo, ngay hôm sau bác sĩ Khải lại tiếp tục công việc của mình. Cứ thế mỗi ngày anh đi một con đường riêng dành cho bệnh nhân để tới khu hồi sức thay vì đi chung đường với đồng nghiệp trước đó. Con đường vòng tuy xa hơn nhưng không khiến anh tới với bệnh nhân chậm hơn. Thậm chí, việc trở thành một “bác sĩ F0” khiến bác sĩ Khải có “lợi thế” hơn đồng đội khi gặp trường hợp cấp cứu. 

” Bình thường trong giờ nghỉ giữa ca những y bác sĩ cởi đồ bảo lãnh ra để hoạt động và sinh hoạt. Tuy nhiên có những lúc xảy ra trường hợp cấp cứu, bác sĩ mặc đồ bảo lãnh cũng phải mất tới 5 phút. Nhưng khi là F0, tôi hoàn toàn có thể chạy ngay tới phòng bệnh một cách nhanh nhất để tương hỗ bệnh nhân mà không mặc đồ bảo lãnh. Có lúc bệnh nhân hỏi tôi sao bác sĩ lại không mặc đồ bảo lãnh, tôi không dám nói mình bị nhiễm sợ họ lo ngại nên nói là tại cấp cứu khẩn cấp quá nên con tới luôn cho kịp ” – Bác sĩ Khải kể lại .Vòng xoáy việc làm cuốn theo mỗi ngày, 14 ngày sau khi phát hiện bệnh, bác sĩ Khải đã có tác dụng âm tính. ” Khi nghe tin hàng nghìn nhân viên cấp dưới y tế phơi nhiễm, có người đã tử trận khiến chúng tôi rất buồn nhưng vẫn dặn mình phải luôn chuẩn bị sẵn sàng trong mọi trường hợp .Thật suôn sẻ vì trải qua 2 tuần, tôi nhanh gọn có tác dụng âm tính trong khi có một số ít đồng nghiệp cùng bệnh viện phải sau hơn 20 ngày. Cũng có lúc tôi lo ngại rằng mình sẽ hoàn toàn có thể chuyển nặng sau 10 ngày nhưng điều đó đã không xảy ra ” – bác sĩ Khải vui mừng vì đã không để lỡ một ngày nào trong hành trình dài chăm nom và điều trị cho bệnh nhân.