Tự do là điều xa xỉ
Một buổi chiều cuối thu, nắng vàng như rót mật, bên ấm trà sen thơm ngát, thứ quà đặc biệt tinh tế của người Hà Nội gốc, ngắm “người trong giang hồ” một thời khẽ nâng tách trà nhỏ xíu như mắt trâu, nhấp một ngụm nhỏ, chợt một ý nghĩ len lỏi trong tâm trí tôi: Có gì đó như là sai sai, cái con người tay hổ, lưng gấu kia, khắp người vằn vện như vườn bách thú kia, đậm chất võ biền đến thế kia, thật không hợp tí nào với tách trà sen mắt trâu màu nâu đất.
Khi tôi đến, ông Hải vẫn đang đeo tạp dề, và buộc phải dừng cọ để tiếp khách. Chúng tôi ngồi giữa những lọ gốm đã thành phẩm và cả những lọ còn đang vẽ dang dở. Không học qua trường học chính quy nào, tổng thể chỉ là năng khiếu sở trường bẩm sinh và tự trau dồi, rèn luyện thêm cho mình kỹ năng và kiến thức khi còn trong trại giam, nhưng ông Hải hoàn toàn có thể nhìn người đối lập và phác họa luôn vào bình gốm rất nhanh .
” Ở trong trại, tôi tự mày mò viết chữ kiểu thư pháp, sau thấy cũng nhiều người thích và khen nên tôi tập trung chuyên sâu luyện nét vẽ. Cái ngày được trả tự do, tôi còn ngồi vẽ nốt bức tranh Tặng Kèm một cán bộ trong trại mà trước đó tôi đã hứa với ông ấy. Giờ này, được thỏa mãn nhu cầu cầm cây cọ theo cách của mình, được làm việc làm thương mến mà trong những năm tháng đầu đời của tuổi trẻ, cũng đã có lúc thoáng nghĩ tới, tôi thật không mong ước gì hơn. Tự do đã có lúc với tôi là điều xa xỉ ” .
Tính tới cái ngày được nhận quyết định hành động về lại xã hội, thì tức là tròn 2 năm ông Hải cũng như những phạm nhân khác không được gặp người thân trong gia đình vì dịch COVID-19, thế nên lâu rồi ông cũng đã mất cảm xúc mong ngóng người thân trong gia đình. Khi những phạm nhân được tha tù đã xếp hàng ở sân trại để sẵn sàng chuẩn bị ra về, không khí rất náo nức phấn khởi, thì ông Hải kể rằng, ông vẫn bình thản cầm cây cọ triển khai nốt những nét vẽ sau cuối .
Chỉ đến khi một cán bộ bảo ông Hải ngồi lên xe máy để chở ra cổng trại, khi chia tay ra về, vị cán bộ tên Tuyên nói : ” Thôi anh Hải về mạnh khỏe nhé ! “, và nhìn ra ngoài cổng, thấy bè bạn, người thân trong gia đình đã đứng đợi từ khi nào, thì hai chân gã giang hồ từng làm rúng động cả nước với vụ án nổi tiếng một thời bỗng khuỵu xuống, một cảm xúc đến giờ vẫn không hề gọi tên. ” Nó xen lẫn một chút ít tủi thân, một chút ít nghẹn ngào, một chút ít vui mừng, và gì nữa tôi cũng không hề gọi được thành tên. Nhưng rất hoàn toàn có thể là vì tôi đã từng nghĩ tự do với tôi là điều quá xa xỉ, nên khi được tự do, tôi bấn loạn xúc cảm … ” – ông Hải nói .
Nợ người vợ đầu một lời xin lỗi
Năm 2013, khi nhận tin cô con gái vừa sinh cháu ngoại bị tai nạn đáng tiếc giao thông vận tải và đã sẵn sàng chuẩn bị đưa vào nhà xác, từ trong trại, người đàn ông tưởng là gai góc ấy đã bưng mặt khóc, lòng dạ như gai cào, lửa đốt. Cô con gái ấy là nguyên do duy nhất để ông Hải cố gắng nỗ lực trong những năm tháng dài dằng dặc tái tạo mong ngày quay trở lại. Đêm không ngủ được, nước mắt cứ thế chảy ra, người cha ấy nghĩ về những tội lỗi mình đã gây ra và nỗi day dứt, ân hận cứ thế dằn vặt tâm can .
” Chắc vì tôi đã làm điều ác nên giờ đây con tôi phải gánh chịu hậu quả. Lúc đó tôi chỉ ước mình hoàn toàn có thể gánh thay nỗi đau thể xác cho con. Tôi không biết làm gì ngoài hằng ngày niệm Phật, cầu mong con gái tai qua nạn khỏi “. Rồi như có một phép màu nào đó, cô con gái tưởng đã phải đưa vào nhà xác cứ tỉnh dần, tỉnh dần, và sau vài tháng thì sức khỏe thể chất hồi sinh .
Từ trong trại, viết thư về cho con gái, khi nào người cha tội lỗi cũng dặn dò : ” Nhà mình không có ai hư hỏng, chỉ có bố và chú Long, thế nên con cố gắng nỗ lực ngoan ngoãn, cần mẫn làm ăn, nghe lời cô Phượng ( em gái út ông Hải ), chứ không sau này người ta lại chửi là loại không cha không mẹ “. Ngày con gái lấy chồng, người cha tội lỗi ấy cũng rơi nước mắt vì sung sướng .
Con rể ông – đã từng rất đắn đo khi nói quyết định cưới Vân (tên con gái ông Hải) với bố mẹ mình. Nhưng thật không ngờ, cha của cậu này khi nghe quyết định của con, đã thẳng thắn: “Vân là Vân, còn ông Hải là ông Hải”. Thế nên, ngày đầu tiên về Hà Nội, ông Hải đã đến nhà thông gia trước, để cảm ơn gia đình họ đã yêu thương con ông, đã chấp nhận bé Vân làm dâu con và che chở con gái mình suốt những năm tháng bố nó còn trong trại.
Hỏi, sau người mẹ thì người phụ nữ nào đến giờ đây vẫn khiến ông day dứt nhất. Người đàn ông từng vùng vẫy trong giang hồ này cho biết, những ngày đầu về nhà, ông Hải dải đệm nằm ngay dưới chân bàn thờ cúng mẹ, để cảm nhận được hơi ấm của mẹ vẫn đâu đây. Người mẹ cho đến giờ, vẫn là nỗi day dứt lớn nhất đời Hải “ Bánh ” .
Cả bố và mẹ đều mất khi ông Hải còn trong trại, không còn nỗi đau nào lớn hơn. Có một người phụ nữ nữa cũng khiến ông Hải day dứt, đó là người vợ tiên phong và là duy nhất của ông, cũng chính là mẹ của con gái ông. ” Người vợ đó là do cha mẹ tôi cưới cho, nhưng vì mải chơi, tôi đã để mất. Ly dị rồi mà mỗi khi vô tình gặp ngoài đường, tôi toàn phải quay đi vì xấu hổ. Đời tôi gặp nhiều phụ nữ, hoàn toàn có thể làm bạn, hoàn toàn có thể yêu, còn cưới thì chắc không vì tôi không đủ tự tin để mang lại niềm hạnh phúc cho họ ” – ông Hải trải lòng .
Mong tìm được chữ “An”
Thoát án tử – một ân huệ cuộc sống dành cho mình, ông Hải nói rằng, ông là người suôn sẻ. Trong suốt quy trình 21 năm ở trại, ông Hải luôn được người thân trong gia đình, đồng đội bạn hữu thăm hỏi động viên. Chứ trong thực tiễn có những người đi tù, đợi chờ cả năm cũng không có ai lên thăm. Nhưng khi được về lại xã hội, cảm xúc bơ vơ tụt hậu so với xã hội 4.0 là có thật. Ban đầu, ông Hải cũng từng tham gia một số ít nghành nhưng hoàn toàn có thể do cách ly xã hội lâu quá nên không bắt nhịp được .
Những đêm không ngủ, định hình lại bản thân, xác lập mình là ai, mình đang ở đâu, ông Hải đã chọn việc làm bên những chiếc bình gốm với một shop gốm mang tên HB ( viết tắt của cái tên Hải “ Bánh ” ). ” Lúc từ trại về TP HCM, thấy mọi người cứ rối loạn ầm ĩ mỗi khi tôi Open, tôi mới hỏi thì cháu tôi nói : ” Mọi người đang rối loạn vì clip chú ra trại ” .
Đó là lần tiên phong tôi Open trên mạng xã hội, là do một người em quay rồi đưa tôi lên Tik tok. Chưa khi nào tôi nghĩ ngày về của tôi lại ồn ào như vậy. Lúc còn trong trại, thấy mấy cháu trẻ vào bảo, trên mạng có rất nhiều bài viết nói về chú, bọn cháu đọc hết. Lúc đó tôi còn chưa hiểu mạng là gì. 21 năm, tôi nghĩ người ta phải quên tôi đi rồi ”
Cách đây gần một tháng, trong đám tang của người cháu, giữa lúc tang gia bồn chồn, có một nhóm bạn trẻ mở điện thoại thông minh đưa ra tấm ảnh đến hỏi ông Hải, chú có biết người trong ảnh không. Họ lừa cháu 4 tỉ đồng. Nếu chú có thông tin thì giúp bọn cháu. Hóa ra, kẻ xấu tận dụng hình ảnh của ông Hải để đi lừa đảo. Nhiều người khác cũng đu bám vào sự ” nổi tiếng ” của ông để câu view, câu like. Buổi sáng đi ăn bát phở cũng không ngon vì người ta thi nhau quay chụp rồi đẩy lên Tik tok. ” Thế thì chị bảo làm thế nào mà tôi an yên được .
Chữ ” An ” là một hành trình dài phải đi tìm, mà tôi nghĩ là phải tìm kiếm một cách khó khăn vất vả mới có được. Cũng có lúc tôi định Tặng mình chữ ” Mặc “, tức là mặc kệ đời, mình sống cho mình và mái ấm gia đình, còn lại mặc kệ. Nhưng đời sống buộc phải bắt nhịp, mình phải hoạt động nếu không sẽ bị tụt hậu. Mấy đứa cháu tôi bảo, bán hàng giờ đây phải livestream. Mà tôi thì không biết nói trước đám đông, mà người ta lại tò mò vào xem tôi là chính nên nhiều lúc tôi cũng phải ngó vào màn hình hiển thị, chứ thú thực tôi không muốn Open đâu ” .
Cũng có đôi lần vô tình đọc được comment người đời nói về mình, tất nhiên là những lời không hay ho gì, như ngày xưa có khi phải tìm đến tận nơi đánh cho một trận, nhưng bây giờ thì ông Hải chỉ mỉm cười, và cách tốt nhất theo ông là bỏ điện thoại sang một bên. “Tôi ngủ dậy sớm. 4h30-5h đã dậy rồi. Ngồi tụng kinh cho cha mẹ và đứa cháu mà tôi thương nhất mới mất. Sau đó thì đạp xe một vòng hồ. Rồi lên phòng tập gym. Cho đến 09.00 sáng tôi mới kiểm tra điện thoại và làm việc từ đó đến tối. Chiều con gái gọi: “Bố ơi, con nấu cơm xong rồi, bố về ăn cơm””. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày của tôi. Tối ngồi trò chuyện với người thân trong gia đình, chơi với cô cháu ngoại… đêm có lúc giật mình tỉnh dậy toát mồ hôi, phải cấu vào tay mới biết đang được ở nhà mình”.
Đã từng có dư luận cho rằng, sau này về xã hội, Hải “ Bánh ” sẽ bị trả thù. Tôi hỏi ông Hải về điều ấy, không nghĩ lâu, ông Hải nói rằng, sẽ gật đầu nếu điều đó xảy ra : ” Nếu có ngày đó thì đó là định mệnh, không cưỡng được, và tôi đồng ý. Nhưng tôi nghĩ, thời của tôi qua rồi, những người cùng lứa với tôi già hết cả rồi. Sau bao nhiêu năm, không ai điên mà lại đi làm chuyện đó. Không ai đánh đổi mái ấm gia đình vì một nguyên do trời ơi đất hỡi ” .
” Đánh đổi bao nhiêu bầm dập mới tìm được tích tắc bình an, thế nên tôi khuyên những bạn trẻ, đừng tưởng đời sống giang hồ là hay ho. Lao vào, những bạn sẽ mất nhiều hơn được. Ngày xưa tôi chơi nhưng là một game show vô bổ. Bây giờ tôi cũng chơi nhưng là game show có ý nghĩa. Giang hồ, lưu manh tôi không sợ. Tôi sợ nhất Công an ” – Ông Hải cũng san sẻ nhiều về dự tính sẽ rủ mấy cậu sinh viên mĩ thuật về thao tác ở shop gốm và cùng nhau thực thi những ý tưởng sáng tạo nghệ thuật và thẩm mỹ ” điên rồ ” : ” Tôi chỉ mong làm thế nào có đủ thời hạn để triển khai được những sáng tạo độc đáo đó ” .
Thôi thì cũng mong, ” người trong giang hồ ” một thời sẽ vẫn ” nổi tiếng “, nhưng là nổi tiếng trong nghành gốm với tên thương hiệu HB và tìm thấy được chữ ” An ” cho cuộc sống mình .
Source: https://final-blade.com
Category : Game